TÌNH NGƯỜI QUẢNG TRỊ
“1 đi nhớ bến thương bờ
2 về sóng vỗ dật dờ trường giang
Thơ Định Giang Hoa 10 Phương 1960”
Hiện chừ Huynh ở vào tuổi 7 bó gập
Sống cũng chỉ chờ ngày chôn xuống đất
Muội cũng ở vào chặng bó dư
Bỏ dứt luôn cái nghề ca hát
[ Đeo đẳng mãi mần chi cho nó mệt ]
Chúng ta thời xưa ở vào 2 đầu đất nước
Năm 54 Huynh 14 tuồi di cư vào miền Trung
Lúc đó { bấy giờ
Muội mới làm khai sinh
Cho tới giờ này Huynh vẫn là Huynh
Muội hiện đại vẫn còn là Muội
Trên 60 năm chúng ta chả gặp nhau
Đường đời lắm ngả toàn xơi cơm chấm muối
Huynh ở Mỹ Quốc phía tây
Muội ở Giao Chỉ phía Đông
2 xứ 2 nơi cách 1 biển trùng trùng
Tiếng quan thọại gọi là Pacific
Huynh không về vì người quá già quá mệt
Hết bệnh này tiếp đến bệnh kia ?
Muội không qua vì gió thốc tứ bề
Rặt là gió heo may cùng gió chướng
Nơi quê cũ ngày xưa ôi là đất nạn
Cổ thành Quảng Trị nát như tương
Trường cũ người xưa mỗi nẻo mỗi đàng
Đường lên thiên thai đường về âm phủ
Đại lộ kinh hoàng đạn rơi pháo nổ
Chả còn cái gì ? nguyên trú quán bi thương “
Thôi chiến tranh cuộc chiến vô thường
Cong cũng thá và ngay cũng chết ?
Lớp học ngày xưa nửa phần chết thiệt
Lớp bỏ quê nhà cầu thực lang thang
Thành phố Châu Ô xưa gạch ngói hoang tàn
Bao con phố bây chừ toàn đá vụn
Có những con đường có đi có đến
Đâu có giống như sông Thạch Hãn
[ Chảy mãi về Triệu Phong ]
Ôi Sải thân yêu bờ đê tiếp tre làng
Xa thăm thẳm xuôi dòng về cửa Việt
Tình văn nghệ văn gừng ôi chao
Sao mà da da diết diết
Đọc thơ Định Giang 55 năm qua
Bây giờ mới thấm mệt
“Về không về sang không sang
Cầm bằng lỡ chuyến đò ngang cầm bằng”
Ôi một đời người biết mấy cớ nhân
Kẻ cho leo cây kẻ thì lừa đảo
Chuyện thường ngày ở huyện
Vẫn là thớ cơm tô cháo
Vẫn tô mì Quảng tô phở trà xanh
Chúng mình bây chừ tạm gọi em anh
Chuyện Văn Nghệ Văn Gừng Văn Nghẽo
Ôi thì kiếp sau gắng mà đi qua Sạn Đạo
Vào Tứ Xuyên Ba Thục gặp nhau ?
Kiếp này đây dù đi khắp địa cầu
Huynh 1 nơi muội thì 1 nẻo
Ôi cái tình văn chương bạc bẽo
Biết ra răng mà biết nói sao chừ ?
Huynh ậm ờ giữa 2 nẻo tê mô
Chu Vương Miện