THƯƠNG
ĐAU!
Liên
hoàn
Trùng thất* đi
về nhập cuộc chơi
Đập triền ký ức nhói khôn nguôi
Quăng thân giữa xó
dầm phiêu dạt
Ném xác bên lề tẩm nổi trôi
Đã cõng hắt hiu luôn thế ấy
Nên choàng cô quạnh mãi mà thôi
Vào ra khốn đốn đừng than thở
Dẫu cuốc đau thương đến rã rời !
Dẫu cuốc đau thương đến rã rời
Mặc đời hờ hững mãi không thôi
Lênh đênh giữa thác bươn chưa nổi
Vắt vẻo bên ghềnh níu đã trôi
Chung nghĩa khói sương buồn chẳng giận
Kết tình trăng gió khổ mà nguôi
An nhiên một cõi đùa cô tịch
Mài mực cơ hàn vẫy bút chơi!
LĐM
*Mồng 7 Tháng 7
Ngày Mạ sanh con
“Mang bệnh cũng ngày này”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét