BÃO !
(“Thương về vùng bão miền trung”)
Bão tung tre hóp sắc phai màu
Bão hất quê hương đọng lệ sầu
Bão ném xóm giềng trơ với khổ
Bão chà làng mạc rách thêm đau
Bão lay ông lão rơi đùm thuốc
Bão giật mụ tra* mất bị trầu
Bão liếm em thơ khô miệng sữa
Bão quơ con gái úa môi nhàu
*Bà già
LŨ !
Lũ ngập đồng quê trắng một màu
Lũ dâng cao mãi khiến lòng sầu
Lũ xô nhà cửa trôi tan nát
Lũ quét bản làng mất đớn đau
Lũ nhấn chìm vườn cây, ruộng lúa
Lũ vùi dập quả hoa, dàn trầu
Lũ đem tất cả theo dòng nước
Lũ khiến ruột gan cứ nát nhàu
BÀI HOẠ :1
LỤT !
Lụt ngập quê hương trắng một màu
Lụt trôi người,vật nhuộm tang sầu
Lụt dìm bát cháo nhà anh khó
Lụt cuốn vạc giường của chị đau
Lụt cướp sạch trơn ông đói thuốc
Lụt trôi trụi lũi mụ khan trầu
Lụt dâng chẳng thấu hang bầy chuột
Lụt hại dân đen bụng lép nhàu …!
Phương Ngữ
Trương Đình Đăng
Đà Nẵng
HỌA 2
Y ĐỀ
Bão qua quê mẹ cực muôn màu
Bão đến khăn tang giọt tủi sầu
Bão đổ nhà tranh xơ xác lụỵ
Bão xô mái ngói ngã nghiêng đau
Bão quay liên tục trơ giàn mướp
Bão cuốn từng cơn trụi khóm trầu
Bão khiến dân tình điêu đứng sống
Bão làm người vật khỗ như nhau
Trần Ngộ (Lâm Đồng)
HỌA :3
LŨ !
Lũ ngập đồng quê trắng một màu
Lũ dâng cao mãi khiến lòng sầu
Lũ xô nhà cửa trôi tan nát
Lũ quét bản làng mất đớn đau
Lũ nhấn chìm vườn cây, ruộng lúa
Lũ vùi dập quả hoa, dàn trầu
Lũ đem tất cả theo dòng nước
Lũ khiến ruột gan cứ nát nhàu
LŨ CHIỀU !
Ngu ngơ rều rác giỡn chơi quanh thềm
Rơm quen sống phận bình yên
Vô tình bèo cõng phiêu diêu giang hồ.
Cành đau gió bẻ xác xơ,
Lá chênh chao rụng chơ vơ cội nguồn.
Phù sa níu nước về đồng,
Ở…đi rồi cũng thủy chung với bùn.
Mây còn ngậm nước rưng rưng
Sắn khoai đỏng đảnh chờ chưng lên nồi
Nước tuôn rách nhịp tao nôi
Lúa treo đợi nắng sân bơi bồng bềnh
Quê nhà lũ đậu buồn tênh.
Tre mơ chim trú lênh đênh chưa về.
Mẹ ngồi ru giọt tái tê
Chiều soi bóng lũ mà nghe đoạn trường
LĐM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét