LỜI PHÂN ƯU VÀ THƠ KÍNH VIẾNG ANH !


NHẬN TIN BUỒN!
NHÀ THƠ NGUYỄN VĂN ĐẮC
Quê quán: làng Văn Quỹ, xã Hải Tân, huyện Hải Lăng, tỉnh Quảng Trị
Do bệnh nặng từ trần tối 25.10.2012
Tại: Bệnh viện Trung ương Huế
Linh cửu quàng tại nhà riêng ở Thị xã Quảng Trị.
Tạp chí Tiếng Quê Hương, các cộng tác viên đồng thành kính phân ưu cùng gia quyến nhà thơ Nguyễn Văn Đắc.
Nguyện cầu hương linh nhà thơ sớm yên bình cõi cực lạc.
Do bệnh nặng từ trần tối 25.10.2012
Tại: Bệnh viện Trung ương Huế
Linh cửu quàng tại nhà riêng ở Thị xã Quảng Trị.
Tạp chí Tiếng Quê Hương, các cộng tác viên đồng thành kính phân ưu cùng gia quyến nhà thơ Nguyễn Văn Đắc.
Nguyện cầu hương linh nhà thơ sớm yên bình cõi cực lạc.
Tạp chí TIẾNG QUÊ HƯƠNG
Lê Thiên Minh Khoa và thân hữu

TIỄN BIỆT ANH !
(Kính viếng hương linh anh NGUYỄN VĂN ĐẮC)
Một thuở lên non trồng mưa nắng
Gặt đám tang bồng nuôi chí trai
Một thuở ra khơi gom sóng lượn
Tám hướng sơn khê đỏ dấu hài
Hồn phơi mây ngủ trong vườn Đạo
Tâm kết hoa đơm giữa nhánh Đời
Hiếu Trung sau trước vầng dương chiếu
Nhân Nghĩa xa gần bóng nguyệt soi
Thân bệnh thu vàng xao lá úa
Tuổi cao cơn gió lạnh vai gầy
Cánh hạc tìm vui nơi xứ mộng
Ngơ ngẩn ai nhìn theo cánh bay
Mấy quyển văn thơ nằm thổn thức
Ngòi bút thiên tài lặng lẽ rơi
Văn Quỹ ngậm ngùi nhòa quê cũ
Ô Lâu sương trắng phủ sông dài
Anh có trong tôi từ dạo ấy
Nhói lòng chưa có phút bên nhau
Bây giờ ngôn ngữ thay dòng lệ
Kính tiễn người qua vạn nhip cầu .
TRẦN TƯ NGOAN
Ngãi Giao - Thu, 2012
Ngãi Giao - Thu, 2012
TIẾC THƯƠNG
KÍNH VIẾNG ANH
Hôm qua xem Tri Âm
Lòng buồn không tả nỗi
Đọc bài thơ cái rốn
Tin anh đã qua đời
Gia đình bao thương tiếc
Bè bạn bao ngậm ngùi
Thay lòng bằng giọt lệ
Gởi về khóc anh tôi
Thôi thế thế là thôi
Ai cũng một đời người
Sanh già rồi bệnh chết
Luật vô thường anh ơi !
Từ nay anh xa mãi
Còn gởi lại gì không ?
Của đời ta cái rốn
Trời ơi ! quá não nùng
Người em xứ sở :Trần Ngộ
Bảo Lộc Lâm Đồng
VÔ THƯỜNG
.
Cách đây ba năm, cũng mùa này anh nhỉ?
Anh đến thăm tôi mang hơi ấm tình người.
Nơi chốn đìu hiu quạnh quẻ quen rồi
Bổng ấm lên bài thơ "cái rốn".
Trước đây không biết anh,
Sau này chưa gặp lại.
Qua bài thơ mà tôi nhớ mãi...
Một thoáng qua đời./.
TRẦN HÀO
THƯ PHÁP LĐM KHÓC ANH
KHÓC ANH !
KÍNH VIẾNG HƯƠNG LINH ANH NGUYỄN VĂN ĐẮC
Quê xưa lại gọi Anh về
Tôi cầm “cái rốn”mà nghe rạ rời...!
"Dòng sông Mẹ" cứ đầy…vơi
Thu giăng lệ ứa khóc người tài hoa.
Anh đành bỏ cõi người ta
Thả buông phiền lụy bước ra phương ngoài
Anh đi trăng gió u hoài
Ô Lâu ngậm bóng tôi ngồi khóc Anh.!...
Vĩnh biệt Anh
chữ trong ngoặc"tựa đề thơ
trong tập thơ CÁI RỐN của anh Đắc"
TỊNH ĐỘ SEN ĐÃ NỞ


"còn tiếp"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét