TUẾ HÀN TAM HỮU !
TÙNG
Chon von thường trụ cũng an nhàn
Rét buốt vững vàng mặc gió chan
Cùng hạc cưu mang làn tuyết đọng
Với nai chia sẻ vóc sương tràn
Bên ghềnh chứng kiến dòng thay đổi
Giữa thác trông chừng cảnh hợp tan
Khí tiết hồn tùng thơm vạn thuở
Vi vu cành lá vuốt cung đàn!
LĐM
LĐM
TRÚC
Vi vu cành lá vuốt cung đàn
Thân hóa sáo diều ngày dợm tan
Chẳng ngại đất cằn vùng nước đọng
Bốn mùa lỏng khỏng dù mưa quất
Năm tháng lều khều dẫu gió chan
Xuôi ngược mặc nhiên về dưới trướng
Trúc đây quân tử sống thanh bần!
LĐM
MAI
Chăm thần nuôi tánh giữa cơn đông
Mặc kệ ra vào nghiệp bão giông *
Thanh thản cây chưng nòi khí phách
Ung dung đài kết giống tông môn
Gió lùa tình nhụy càng tinh khiết
Mưa xối hạnh hoa mãi mặn nồng
Viên mãn nõn nà khai sắc biếc
Thong dong Mai đợi sấm càn khôn
Lê Đăng
Mành
*Tục ngữ:Tháng mười dông rạp
Tháng chạp dông
ra!
KÝ ỨC
Mây quàng đon đả níu làn đông
Ráng nắng lưa thưa nhuộm phớt hồng
Những ước gió đừng quơ mái rạ
Còn mong mưa chớ ướp cành bông
Xa chùm cúc cũ nghiêng dòng lệ
Nhớ áo thu xưa gợn sóng lòng
Ký ức trào dâng thầm nuối tiếc
Mà đời chỉ tắm một lần sông*
Lê Đăng Mành kính họa
(1)chúng ta không
thể tắm hai lần
Trong cùng một
dòng sông.
Heraclitus
PHIÊU
DIÊU!
(Song thanh điệp vận)
Gieo neo lẩn
thẩn giữa trời chơi
Lận đận trần
thân mãi phải tời
Bải hoải mưa
đưa lều lẩy bẩy
Tiêu điều nắng
tặng nụ cười tươi
Đàn quan* khệ
nệ buôn muôn kiếp
Khúm núm lao
đao bán vạn đời
Hổn độn thìa
lìa còn lởn vởn
Phiêu diêu mặc
xác giữa tơi bời!
Lê Đăng Mành
“Đàn quan” tả cái cử
chỉ phủi mũ vội vàng để chuẩn bị lên đường.
Chước tửu dữ quân, quân tự
khoan
Nhân tình phiên phúc tự ba
lan
Bạch thủ tương tri do án kiếm
Chu môn tảo đạt tiếu đàn
quan.
“Chước tửu dữ Bùi Địch” (Cùng uống rượu với Bùi Địch)
Thơ Vương Duy
(Rót rượu mời ngài, ngài cứ
uống thong dong. Tình người tráo trở như sóng nước. Bạn tương tri giao du với
nhau từ thuở đầu xanh cho đến khi tóc trắng, thế mà lúc gặp nhau vẫn còn để tay
lên đốc kiếm đề phòng! Bạch thủ tương tri do án kiếm. Bạn thuở hàn vi đã sớm thành đạt thì cũng đừng nên tới thăm để
khỏi bị cười vào mũi!).
THƯƠNG!
Thương chiều cuốc ướp nỗi cô đơn
Thương nước ra khơi lạc cội
nguồn
Thương kẻ sa cơ không nuối tiếc
Thương người thất thế chẳng căm hờn
Thương anh vất vưởng bên đồi núi
Thương chị liêu xiêu giữa ruộng đồng
Thương phận lẻ loi nương xó chợ
Thương đời buông bỏ hết thua hơn!
Lê Đăng Mành
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét