THƠ ĐƯỜNG XƯỚNG HỌA NÓI LÁI LÊ ĐĂNG MÀNH-TRƯƠNG ĐÌNH ĐĂNG - TRẦN NGỘ - NGUYỄN THANH XUÂN
BÀI XƯỚNG :
NHẮN CON
Qúy tặng anh Nguyễn Khắc Phước
Hơn sải nước dâng nguồn Hải Sơn*
Đất cằn lũ quét lại hao mòn
Ly hương có thắt lòng thương nhớ ?
Cố xứ ngùi trông dạ vấn vương.
Vẳng tiếng mẹ kêu chao nhật nguyệt
Nghe lời bạn gọi động càn khôn
Muôn loài quằn quại cầm tan tác
Con ngó lụt chà nuốt có ngon!
Lê Đăng Mành
* Hải Sơn thuộc Hải Lăng , Quảng Trị
BÀI HỌA 1:
NHẮN AI
Cơn sao mọc ở tận cao sơn
Chắn giữ đất đai đỡ xói mòn
Trường kỷ vẫn nguyên thân thiết mộc
Áo quan đang ủ xác tiền vương
Nay xem cổ vật rưng lòng nặng
Xưa vượt núi non hẳn gối chồn
Lâm tặc giờ đây nhan nhản phá
Còn ngông cho chúng nếm còng ngon.
Trương Đình Đăng
Đà Nẵng
BÀI HỌA 2:
NHẮN NHỦ
Cơn sùng lá rụng khắp cùng sơn
Đồi trọc mưa tuôn nước xói mòn
Cột chặt rừng thưa lòng chẳng tiếc
Cây đào núi rỗng dạ không vương
Thiên tai nước cuốn do người dại
Địa họa bão lùa bởi kẻ khôn
Tàn phá môi trường quên sự sống
Mòn ngôi lâm tặc tưởng mồi ngon.
Trần Ngộ, Lâm Đồng
BÀI HỌA 3
SỐT MÀ MÁT
Cơn sốt bắt nguồn từ cốt sơn
Được chăm chu đáo vẫn gầy mòn
Chén trà hương nấn câu thơ đẹp
Ly rượu đào xoay món thịt hon
Bà xã thường ngày lo lắng hỏi
Người xưa vừa đến tự nhiên hôn
Xem ra cũng dáng oai ra phết
Non ngó núi trông ngủ nó ngon
Nguyễn Thanh Xuân
HÀ NỘI
ĐOẠN SÔNG Ô LÂU LÀNG LƯƠNG ĐIỀN VÀ CÂU NHI
(ảnh chụp từ CỒN THIÊN BÚT THÁNH )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét