Trăng Ô Lâu
NGÕ
CHƯƠNG ĐÀI!
“NĐT”
Quạnh quẽ canh tàn
biết hỏi ai?
Còn không nẻo cũ
phố chương đài
Dầm luôn khắc khoải
hờn mi lạnh
Ướp mãi bơ phờ tủi
lệ cay
Hữu ái Hàn quân vì
lửa động
Vô tình Liễu thị bởi
đời lay
Cành xưa rã rượi
mùa chăn gối
Cảnh hỡi tìm đâu lại
nét ngài!
LĐM
CẢM CHIỀU!
« Ngũ độ thanh »
Tà huy đã cột bóng vầng tây
Khóm liễu chiều đi bủa xịu mày
Quạnh quẽ sông bờ đơm dải khói
Mơ hồ bãi lạch khảm đài mây
Già lam mõ niệm trầm tư mở
Phạm vũ chuông cầu lảnh lót bay
Giục giã ngày tan lòng khắc khoải
Thương đời não nuột mấy người hay
CẢM TÀN THU!
“NĐT”
Lạnh lẽo theo về ở với đông
Tàn thu não nuột xốn xang lòng
Sương rầu bỏ võng treo hàng giậu
Khói tủi quăng hồn đậu bãi sông
Nhẫn nại dơi vùi hâm ý tưởng
Trầm ngâm nhện vói trảm tang bồng
Mùa ơi! Khắc khoải niềm đau cũ
Kỷ niệm phai nhòa vẫn ước mong
MỪNG VÀNG VỀ!
“NĐT”
Băng đường vượt dốc*
để về đây
Mấy bữa tù giam thể
trạng gầy
Cẩu tặc thì không
còn tánh cũ
Tà gian chẳng có
được tình ngay
Trung thành tợ chó- nào thay chủ
Xảo trá như người - đã buột tay
Ngục thất trầm tư mà dũng cảm
Nên vàng lẫm liệt đá lồng bay!
*Mỹ Chánh có dốc gần ranh giới Trị Thiên
Dân chơi đặt tên Dôc “Lương sơn bạc”nơi có
nhiều quán nhậu.
ĐÔNG HOÀI CẢM !
“NĐT-Tiệt hạ”
Cảm biết
nhìn xem lạnh lẽo đà…
Mùa đông
túng quẫn đậu đây mà…
Đìu hiu
lối cũ hình như thể…
Quạnh quẽ
đường xưa cứ tưởng là…
Khốn nạn
đừng theo lề những kẻ…
Cơ hàn hãy
học giống riêng nhà…
Thanh bần
giữ hạnh thì xin nhớ…
Khắc dạ
lòng trau …vẫn chẳng thà…
KIẾT ĐÔNG
NĐT
Nhìn Dơi
để học đốn nguồn mê
Ngủ ngược
mình treo giữa lá đề
Lẳng lặng
nên cầm cơm pháp nhũ
Âm thầm để
ngậm nước Tào khê
Lòng yên
nhã ý nơi thường trụ
Tánh ổn từ
tâm cội mãi về
Thúc liễm
an bần ngưng vọng tưởng
Ơi huyền
nhiệm cõi - kiết đông tề
TRĂNG QUÊ!
NĐT
Lần theo bến bãi dọc sông làng
Dõi mắt soi tìm lượm dải trăng
Vẫy lội trần ai còn thắc thỏm
Lên ngồi nguyệt lão cứ mơ màng
Thềm loang nhã độ màu thanh
thoát
Cửa chạm từ căn sắc ngỡ ngàng
Khắc khoải trầm tư nhìn lặng lẽ
Phàm phu cũng phải chạy theo nàng
VIẾNG CHỢ MÙA ĐÔNG!
“Liên
hoàn NĐT”
Đi về giữa chợ thấy trời ơi…!
Thất thểu trườn thân vĩa bụi đời
Xó hẻm đìu hiu Bà rã rượi
Gầm toa não nuột Cháu tơi bời
Cầu mong tánh thiện dừng muôn ngõ
Nguyện ước tâm từ tỏa những nơi
Khốn khổ dần vơi niềm sợ hãi
Tình lân mẫn cảm tội mồ côi
Tình lân mẫn cảm tội mồ côi
Quạnh quẽ quen rồi cảnh khắp nơi
Cũng bởi giành ăn mà cướp giựt
Nên vì gượng sống nỏ chơi bời
Cơ hàn chẳng lẽ hoài muôn kiếp
Lạnh lẽo ngờ đâu trải mấy đời
Gió bão cầm đông trùm ảm đạm
Thân trần rét nỡ chụp người ơi!
TIẾNG RAO ĐÊM!
“Ngũ độ thanh”
Khàn hơi gọi bữa tủi cành
đông
Khắc khoải người ơi ! vỗ quặn lòng
Tuổi xõa bơ phờ đau tuế nguyệt
Thân trườn lặng lẽ tủi càn khôn
Thường mơ dải hạ chưng màu thắm
Những tưởng làn xuân rọi sắc nồng
Thảng thốt mồ côi òa vỡ giọng
Đêm ngày rả miệng buốt tầng không!
Lê Đăng Mành