TÌNH
XUÂN
“Ngũ Độ Thanh”
Qua rồi
tuổi hạn đứng chờ xuân
Lại ở đùa
thêm với cõi trần
Thiếu bạn
thơ mời đâu dễ cảm
Mong
người rượu chiết chẳng buồn nâng
Chiều
giăng bến cũ tràn hiu quạnh
Khói bủa
thềm xưa đọng phũ phàng
Lả lướt
mùa nghiêng dầm não nuột
Nghe cành
chuyển dạ nẩy mầm ngân!
XUÂN MƠ!
“Ngũ Độ Thanh”
Xuân về lạnh lẽo thấm lòng
tôi
Gió chụm mùa phơi bửa rã rời
Chén bạc tan rồi tay đã mỏi
Toa đời níu lại đãy đành trôi
Lưu đày quạnh quẽ nơi trần thế
Vất vưởng đìu hiu giữa mộng
đời
Ước những tàn phai cầm bỏ lại
Cho ngày hợp phố thỏa tình bơi!
THƯ PHÁP!
“Ngũ Độ Thanh”
Xuân về sắc trải đượm mầm văn
Tán tụng thường nhiên đẫm nẻo trần
Những ước chan hòa cây
hạnh nở
Còn xin thẩm thấu nụ lòng
nhân
Đùa nghiên chuốt vẽ nhờ
tâm lặng
Vẫy mực bồi tô bởi tánh
ngần
Thủ bút dâng đời luôn tỏ
rạng
Dừng ngôn nét chữ chạm
đình vân!
NIỀM RIÊNG !
“Ngũ Độ Thanh”
Sao chiều bủa khói liệm trời tây
Vội vã cò đo lả bóng ngày
Khắc khoải sầu đưa khều bãi nguyệt
Mơ hồ mộng xoải níu đài mây
Dòng xưa dáng liễu vờn chao động
Bến cũ hồn phong ủ đọa đày
Chạnh nỗi niềm đau thềm cảm khái
Bơ phờ thất thểu lạnh vòng tay
HÈ
GIÃ BẠN!
“Ngũ Độ Thanh”
Mỗi độ hè sang khắp bản phường
Ve chìa khúc nhạc tiễn hồn vương
Vô tình phượng nhả niềm tê tái
Bất nhẫn người gieo khúc đoạn trường
Tức tưởi quyên vò câu não nuột
Âu sầu lệ rót mảnh buồn thương
Cầm tay bạn hữu lòng lưu luyến
Giã biệt ngày xa khuất nẻo đường!
ĐÊM XUÂN KHÔNG NHÀ
“Ngũ Độ Thanh”
Không nhà rét bủa lệ trào rơi
Cám cảnh trần thân giữa chợ trời
Xót nhỏ tay quờ
mơ sữa mọng
Thương già gió ngậm ngỡ trà ôi
Bên ghềnh khói lửa thừa cô phụ
Giữa mé bình sinh khẳm bụi đời !
Phố cũ đèn chong tiền hiển hiện
Sao đành phó mặc hỡi người ơi..!.
HOA VÔ THƯỜNG!
“Ngũ Độ
Thanh”
Rét đã giăng trùm bỏ mặc xuân
Ngàn hoa lụy tủi cõi du trần
Màu phun ảm đạm buồn nghiên bút
Sắc nhả u trầm thẹn ngõ văn
Mỹ tục tờ xưa lòng khảm nét
Thuần phong nếp cũ dạ trau vần
Luân hồi nhụy có dù viên mãn
Liễu tỏ vô thường ngộ sắc thân./.
TÂM THƠ!
“Ngũ Độ Thanh”
Những tưởng thi đề phóng nhiệm chơi
Nào hay ngũ độ khó tung lời
cầm ca nhạc réo vờn muôn ngõ
Bút vẫy thơ trào dậy biển
khơi
Kiếm chữ trăng bồng -chưng
cửa nguyệt
Tìm câu gió cõng - ngự
cung trời
Ngồi yên tứ vận trườn ba
cõi
Ý mã* mong cầu bởi tại
ngươi !
*Tâm viên ý
mã
LỜI NGUYỆN !
“Ngũ Độ Thanh”
Trời giêng rét bủa giữa xuân đầy
Chớp giật giăng lùa não cỏ cây
Thả kiếp vô thường trong tĩnh lặng
Chìa thân bất
tịnh giữa hao gầy
Bao ngày cõi tạm còn mê chấp
Vạn thuở nơi nầy mãi đắm say
Rữa mắt nhìn xem tuồng tử hoại
Cầu mong cố quận giảm u hoài
QUÁN !
“Ngũ Độ Thanh”
Nước ẩn về ...đi - giữa cội nguồn
Hoa tàn dẫu lụy với cành đông
Thân thành dải khói yên làng mạc
Sắc hiển phù sa đẫm ruộng đồng
Tiả bãi vô thường treo ý thiện
Quăng bờ bất tịnh giữ tình không
Hành thâm bát nhã cầm năm uẩn
Rõ pháp càn khôn ở tại lòng.. !
CẢM
CHIỀU!
“Ngũ Độ
Thanh”
Chao triền lưỡi nắng bủa về tây
Bóng rải màu nghiêng giã biệt ngày
Nội bãi kim chuồn khâu lá cỏ
Bên bờ giọng cuốc khảm đài mây
Vô tài vận nắm thì xoay chuyển…
Hữu trí thời buông phải đọa đày
Lặng giữa càn khôn sầu khắc khoải
Tan chiều quạnh quẽ chỉ mình đây !
THẢNH THƠI!
“Ngũ Độ Thanh”
Trượt giữa vô thường quá tả tơi
Càn khôn chẳng nói một đôi lời
Hằng thương kẻ thốt câu thành thật
Chẳng nuối người chưng giọng đãi bôi
Thúc liễm từ bi trùm vạn nẻo
Hành thâm bát nhã rọi quanh đời
Tranh giành tráo trở không còn lụy
Được mất quên rồi mãi nghỉ ngơi !
XUÂN BÁT NHÃ
“Ngũ Độ Thanh”
Ngựa ruổi về đi
đã mấy lần
Ta Người
thống khổ giữa trầm luân
Ngày toan
tính nhặt - lòng chưa nghỉ
Tối dự
trù gom - nghĩa chẳng nằm
Tẩy bịt
đường mê ngời ngõ tánh
Lau chùi
lối hận rõ nguồn tâm
Nhìn xem
vạn pháp lòng không đổi
Bát nhã
ngời soi - lộc nẩy mầm...!
MAI !
“Ngũ Độ Thanh”
Rét bủa lay cành vẫn hạo phong
Vàng ươm ướp nhụy tỏa hương nồng
Tinh thần lẫm liệt cùng sơn tuyết
Cốt tủy chơn thường giữa dặm không
Phẩm sạch trang đài chiêu lữ khách
Hồn thơm dũng khí cảm tang bồng
Chu Thần “thủ bái “lưu tờ cũ*
Vạn thuở mai hoàng vẫn thách đông
Lê Đăng Mành
*Nhất sinh đê thủ bái mai hoa.