Thương người phiêu bạt xa nguồn cội
Tiếc kẻ tung hoành biệt cố hương...
Lấy cấy bường tẻ cho Bọ méng nác chè ”1”
Nghe cung bậc giọng dà quê
Chạm vào từng hoàn cảnh trớ trêu…
Hạ quan thì né đã đành
Trưởng giả học làm sang
Nhảy như kiến lả*đốt bật kêu
Vênh váo chối không sanh ở làng
Ngoay ngoảy quay lưng ruồng bỏ
Sợ bùn vương vào đối tác mỡ màng... hanh thông !
Cố nhuộm lưỡi lơ lớ giọng phố phường.
Mặc kệ lớp hậu sanh chới với
Mong nghe thấu giọng quê nhà
Ước mơ rúc trong huyết thống vành tim...
Có người đây đẩy khước từ
Sợ bỏ ngõ ! vì lỡ cày bừa trên vạt danh hư
Giả đò cấn bồ hòn nên ngậm như bưng !
Bất chợt tiếng hò động bến sông
Tưởng ai năm cũ quá giang...buồn
Thương người phiêu bạt xa nguồn cội
Tiếc kẻ tung hoành biệt cố hương...
Đây quê bụng vẫn bao dung
Mong châu hợp phố trùng phùng cảo thơm
Về nhen bếp lửa rạ rơm
Hâm om nác đuốc bay thơm Bọ mờng « 2 »
Về đây chép giọng dà quê **
LĐM
Ghi Chú:
Bường :cái Bình,ấm đựng nước
‘ 1’-Lấy cái bình pha cho Cha miếng nước chè
‘2’ Om : vật dụng nội trợ làm bằng đất nung ,còn gọi là
Tréc (miền Nam gọi là tộ,cá kho tộ)
Nấu lại nước ruốc cho thơm.
-Bọ mờng :Cha mừng
*kiến lửa
**Nhà quê
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét