Chân trần khẽ chạm mà nghe giọng làng
Cúi đầu trước áng dân gian
Không bác học mà mênh mang ngôn từ
Muôn đời trăng nhuộm vàng thu
Mà còn “nghếch” với lời ru quê mình.
Tre già an phận lặng thinh
Cho măng vịn nắng cựa mình xôn xao
Rơm vàng phụ rẫy bếp cao
Nằm chơi nắng lội lao xao ôi buồn
Dẫu vất vơ giữa vô thường
Một mai hóa kiếp lót đồng xanh quê
Lắng lòng đong đếm mà nghe
Cảo thơm quê giữ để che chở làng
Đời còn rộng giữa xênh xang
Thì còn cố quận vấn vương ngọt ngào
Đây nơi cắt rốn chôn nhau
Xin đừng nhuộm lưỡi mà đau giọng làng./
Mùa đông lamnguyethien
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét