THU CẢM !
Cầm mùa tháng bảy nhói tâm can*
Khốn
đốn trần thân tước phũ phàng
Tê tái sương đeo màu
ảm đạm
Lá đi cành lại khoác
điêu tàn !
Trời lùa mây rụng ướp
màu tang
Trăng
khuất heo may dậy muộn màng
Khói
sóng lạnh lùng leo bãi nhớ
Chiều
giăng dế tủi lịm cung đàn
Cuốc hòa
đìa nhịp phách tiêu tao
Sen
hóa hương bay tận cõi nào
Tre
ưỡn mạng trơ gà khắc khoải
Thương
ngày côi cút gáy lao xao
Quê
mùa quạnh quẽ xót riêng đây
Nước
mãi lôi mây táp dọa đày
Vàng
vọt thập thò đan quạnh quẽ
Cùm
toa lây lất tạm nơi này !
Đôi
bờ thảng thốt nước như nhiên
Bồi
lở thân cằn quặn đảo điên
Trần
trụi cũng nhờ thu bện lối
Neo
đời thanh thản dẫu cô miên!
Nắng
chết thu trườn hấp hối đau
Mái
tuôn khói bủa lệ hoen sầu
Liệm
ngày chôn với đời hiu quạnh
Cô
tịch âm thầm giữa bể dâu !
LĐM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét